Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 21: Hà Dương Thành




Chương 21: Hà Dương Thành
Khi Tâm An và Vạn Kiếm Linh đẩy cửa bước vào Tổ Sư Từ Đường, một hơi ấm dễ chịu lập tức bao trùm lấy cả hai, xua đi cái lạnh giá của tuyết trời bên ngoài.
Trước mặt họ, hai lão giả đang ngồi đối diện nhau, bên cạnh là một chiếc bàn gỗ cổ kính. Trên bàn, một ấm trà nóng b·ốc k·hói nhàn nhạt, mùi hương thanh khiết nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Đạo Huyền Chân Nhân, dáng người đạo mạo, y bào trắng thuần như tuyết, trên gương mặt hiền hòa mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.
Vạn Kiếm Nhất, lão giả áo xám, mái tóc bạc phơ nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tay cầm chén trà, vẻ mặt bình thản như thể trời có sập xuống cũng không khiến ông động tâm.
Dưới chân bàn, một chiếc lò sưởi nhỏ đang bập bùng cháy, ngọn lửa ấm áp khiến không gian trong điện trở nên yên bình lạ thường. Một chiếc nồi sắt đặt trên lò đang lặng lẽ đun nước, từng làn hơi nước mỏng manh bốc lên, hòa vào hương trà thanh tao, tạo nên một khung cảnh vừa giản dị, vừa có chút gì đó tựa như cõi tiên nhân ẩn cư.
Tâm An thấy cảnh này liền cúi người hành lễ, kính cẩn chào:
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Đạo Huyền Chân Nhân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hiền hòa nhìn qua cả hai.
- Không cần đa lễ.
Vạn Kiếm Nhất cũng liếc nhìn Tâm An và Vạn Kiếm Linh, nhưng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhấp thêm một ngụm trà.
Sau khi biết được Đạo Huyền Chân Nhân sẽ dùng bữa trưa tại đây, Vạn Kiếm Linh liền kéo Tâm An vào bếp, vẻ mặt không giấu được hứng thú:
- Hôm nay phải nấu một bữa ra trò rồi.
Tâm An cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi lặng lẽ xắn tay áo, cùng nàng bước vào nhà bếp. Phía sau, hai vị lão nhân vẫn tiếp tục nhâm nhi chén trà, ánh mắt xa xăm tựa như đang hoài niệm điều gì đó trong quá khứ…
Hai người rất nhanh hoàn thành bữa trưa. Trên bàn, hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng, từng làn khói nóng bốc lên, khiến cả không gian tràn ngập cảm giác ấm cúng giữa trời đông lạnh giá. Cả bốn người ngồi xuống bàn ăn, bầu không khí thoải mái, ấm cúng.
Đạo Huyền Chân Nhân nhẹ nhàng nâng đũa, gắp một miếng thịt bò xào mềm mại, nhấm nháp hương vị đậm đà rồi gật gù tán thưởng. Bên cạnh, Vạn Kiếm Nhất vẫn như thường lệ, lặng lẽ thưởng thức bữa ăn, đôi mắt già nua ánh lên vẻ trầm tư, nhưng rõ ràng có chút hài lòng.
Vừa ăn, Đạo Huyền Chân Nhân chậm rãi hỏi:
- Tiểu An, dạo này tu hành thế nào?
Tâm An đặt đũa xuống, cung kính trả lời:

- Đệ tử đã tu luyện đến Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng ba. Gần đây đang theo tiền bối cùng Linh Nhi học kiếm quyết, tiến triển rất thuận lợi.
Đạo Huyền Chân Nhân thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh khẽ gật đầu, ánh mắt thâm sâu như đang đánh giá lại đệ tử của mình. Ông nhẹ giọng thổn thức:
- Rất tốt, nhưng không được kiêu ngạo. Con cần phải tu luyện chăm chỉ hơn. Tu hành là không biên giới.
Tâm An liền đáp vâng một tiếng. Ở bên kia, Vạn Kiếm Nhất mặc dù đã biết trước nhưng vẫn rất rung động. Mới tu hành nửa năm đã tu luyện đến tầng thứ ba, mà ngộ tính lại không hề kém. Dường như mọi ưu điểm đều tụ tập trên người thanh niên này. Mặc dù trong mắt ông Vạn Kiếm Linh cũng đã là thiên tài không dưới ông. Nhưng so với Tâm An vẫn là kém không ít.
Vạn Kiếm Linh vốn đang chăm chú ăn, nghe vậy liền ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn Tâm An, sau đó hớn hở nói:
- Mặc dù huynh tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn thua ta đấy nhé.
Nàng cười đắc ý, rồi lại vui vẻ tiếp tục gắp thức ăn. Đạo Huyền Chân Nhân thấy vậy liền cười lớn, tiếng cười rất thoải mái. Lúc này ông không còn vẻ nghiêm túc, thâm sâu của trưởng môn đứng đầu chính phái, mà giống một ông lão bình thường bên con cháu. Vạn Kiếm Nhất cũng hiện lên nét cười.
Đúng vậy cho dù đệ tử của ngươi có lợi hại nhưng không phải vẫn thua cháu gái sao.
Bốn người tiếp tục ngồi ăn, không khí trong phòng vẫn ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá. Ánh lửa từ bếp nhỏ hắt lên, khiến bóng dáng của họ đổ dài trên vách gỗ, tạo nên một khung cảnh yên bình khó có được nơi tiên môn thanh tịnh.
Trong lúc dùng bữa, Đạo Huyền Chân Nhân nhẹ nhàng đặt đũa xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn Tâm An, rồi chậm rãi nói:
- Tiểu An, lần này ta có một nhiệm vụ giao cho con.
Tâm An lập tức ngồi thẳng lưng đáp:
- Xin sư phụ chỉ dạy.
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ vuốt chòm râu bạc, ánh mắt trầm tĩnh:
- Trên Thanh Vân Môn có một loại linh thảo quý hiếm, mười năm mới thành thục một lần. Ta đã dùng nó để điều chế một loại dược hoàn đặc biệt, mỗi mười năm sẽ có một đệ tử thay ta mang thuốc đến cho một cố nhân. Lần này, nhiệm vụ ấy ta giao cho con.
Tâm An lắng nghe, trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng không hề do dự, lập tức gật đầu:
- Đệ tử xin nhận lệnh.
Đạo Huyền Chân Nhân hài lòng, tiếp tục nói:

- Người con cần giao thuốc là Vương viên ngoại, một lão nhân sống ở một thị trấn nhỏ cách Hà Dương thành hai ngày đi bộ. Mặc dù không phải người tu luyện, nhưng Vương viên ngoại có giao tình sâu sắc với ta. Năm xưa, ông ấy từng giúp đỡ ta một việc lớn, từ đó ta định kỳ đưa thuốc đến để duy trì sức khỏe cho ông ấy.
Vạn Kiếm Linh ngồi một bên, đôi mắt sáng bừng lên khi nghe Đạo Huyền Chân Nhân giao nhiệm vụ cho Tâm An. Nàng lập tức quay sang, không giấu nổi vẻ hứng thú:
- Gia gia, con cũng muốn đi cùng Tâm An.
Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên, mang theo chút mong chờ lẫn háo hức. Vạn Kiếm Linh từ nhỏ đã sống trên Thông Thiên Phong, rất ít khi có cơ hội ra ngoài, nay nghe có dịp xuống núi, sao có thể bỏ lỡ?
Đạo Huyền Chân Nhân nghe vậy, không đáp lại ngay mà chỉ khẽ cười, đưa ánh mắt sang phía Vạn Kiếm Nhất.
Vạn Kiếm Nhất hơi nhướng mày, trầm ngâm một lát. Ông không phải người dễ dàng để Linh Nhi tùy tiện xuống núi, nhưng lần này lại khác. Gần đây chính đạo thịnh vượng, tà ma tránh lui, hơn nữa, thực lực hai đứa nhỏ này cũng không tệ. Mặc dù còn chưa thể đối đầu với cường giả, nhưng nếu chỉ là một chuyến đi không quá xa đến thị trấn nhỏ kia, hẳn cũng không gặp nguy hiểm gì.
Hơn nữa, có bảo vật phòng thân của ông với Đạo Huyền thì an toàn của hai đứa là không đáng lo.
Vạn Kiếm Nhất thổi nhẹ chén canh nóng trên tay, chậm rãi nói:
- Cũng được, nhưng không được gây chuyện.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền vui mừng nhảy cẫng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn:
- Gia gia, người yên tâm. Con nhất định sẽ ngoan mà.
Vạn Kiếm Linh nói xong liền hướng về Tâm An mắt nháy nháy ra hiệu. Tâm An thấy vậy thì chỉ cười khổ nói:
- Sư phụ và tiền bối xin yên tâm. Xuống nói con sẽ chiếu cố thật tốt nàng.
*******************************
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp trải dài trên con đường lát đá dẫn vào Hà Dương Thành. Từ xa, bóng dáng của thành trì hiện lên đầy uy nghiêm với những bức tường thành cao v·út, cổng lớn sừng sững, binh lính canh gác cẩn mật. Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, Hà Dương Thành chính là nơi phồn hoa nhất, không chỉ đông đúc dân cư mà còn là điểm giao thương quan trọng của thương nhân từ khắp nơi.
Ngay từ khi còn cách cổng thành một đoạn, Tâm An và Vạn Kiếm Linh đã có thể nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra từ bên trong. Tiếng rao hàng rộn ràng, tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, tiếng cười nói của những đoàn khách thương, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh sinh động của nhân gian.
Khi hai người vừa đặt chân đến cổng thành, Vạn Kiếm Linh lập tức bị khung cảnh trước mắt thu hút. Đây là lần đầu tiên nàng được đến một nơi đông đúc như thế này, hoàn toàn khác biệt với không khí thanh tĩnh và nghiêm cẩn trên Thông Thiên Phong.
- Oa, đông người thật!

Vạn Kiếm Linh mắt sáng rỡ, hứng thú nhìn khắp nơi.
Nàng chưa từng thấy cảnh tượng nào nhộn nhịp đến vậy. Đường phố rộng rãi, hai bên san sát các cửa hàng buôn bán, từ quán ăn, tiệm vải, hiệu thuốc cho đến sạp hàng rong bày bán đồ lưu niệm, tất cả đều tràn đầy sức sống.
- Tâm An, chỗ kia bán gì thế?
Vạn Kiếm Linh chỉ tay về một quầy hàng ven đường, nơi một ông lão đang nướng bánh trên bếp than, khói trắng nghi ngút, tỏa ra mùi hương thơm nức mũi.
- Đó là bánh nướng.
Tâm An thản nhiên đáp, ánh mắt thoáng lướt qua quầy hàng.
- Vậy chỗ kia?
Vạn Kiếm Linh lại hào hứng chỉ sang một cửa tiệm lớn bên đường, nơi treo đầy những tấm lụa sặc sỡ.
- Là cửa hàng vải, chuyên bán vải vóc và y phục.
- Còn nơi kia?
Vạn Kiếm Linh lại chỉ sang một sạp nhỏ, nơi trẻ con đang vây quanh những món đồ chơi bằng gỗ tinh xảo.
- Đó là quầy bán đồ chơi trẻ em.
Vạn Kiếm Linh không ngừng chỉ trỏ, hết hỏi cái này lại hỏi cái khác, hoàn toàn hồn nhiên như một đứa trẻ tò mò lần đầu đặt chân vào thế giới rộng lớn. Tâm An, vốn là người ít nói, nhưng đối diện với sự hào hứng của nàng, cậu vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một, giọng điệu không nhanh không chậm.
- Tâm An, ta muốn ăn bánh nướng.
- Được.
Sau khi trả tiền bánh nướng, Vạn Kiếm Linh vừa ăn vừa nói, dáng vẻ trông khá buồn cười:
- Tâm An, thành trấn bên ngoài thật náo nhiệt! So với Thông Thiên Phong hoàn toàn khác biệt.
Vạn Kiếm Linh reo lên, ánh mắt long lanh như phát hiện ra một vùng đất mới.
- Ừ, nhưng nơi này cũng không yên bình như trên núi.
Tâm An nhẹ giọng đáp, ánh mắt sắc bén kín đáo quan sát xung quanh. Quả thật, mặc dù Hà Dương Thành rất phồn hoa, nhưng ẩn trong đó cũng có không ít người lấm la lấm lét, có kẻ lang thang ăn xin, có người thừa cơ móc túi giữa dòng người đông đúc. Ở góc khuất nào đó, có vài kẻ mặc trang phục rách rưới, ánh mắt láo liên, dường như là những tên d·u c·ôn đang rình mò con mồi.
Tâm An có thể nhận ra rõ ràng sự khác biệt giữa thế giới bên ngoài và cuộc sống trên Thông Thiên Phong. Ở trên núi, mọi thứ đều có quy tắc, mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, tuy khắc khổ nhưng lại vô cùng an toàn. Còn nơi này, mặc dù náo nhiệt nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.